Home » Articles » Truyện ngắn [ Add new entry ]

Truyện ngắn - P7
Anh Và Em

Có hai anh em. Em vừa tròn chín tuổi. Anh cũng mới mười hai . Họ sống cùng mẹ, một người đàn bà góa , trong túp lều xiêu vẹo bên sông Hồng.

*

Năm 1945. Đói quá. Không đành nhìn hai con chết thảm, mẹ bán Em cho nhà giàu để lấy hai cân gạo. Hai cân gạo đó mẹ dành nuôi Anh .

*

Mẹ và Anh gạt nước mắt lưu lạc vào Nam .

*

Năm 1975. Ngày 30 tháng Tư. Một người sĩ quan miền Bắc đang khi trên đường truy kích kẻ địch thì bị trúng đạn.

*

Một người đàn ông , giọng nói miền Nam, tay lăm lăm khẩu súng :

- Không , không thể được !

Có bàn tay già nua run run kéo nhẹ tấm chăn trên ngực của người lính bị thương sang một bên . Gã đàn ông buông rơi khẩu súng , òa khóc như một đứa trẻ . Ôi vết sẹo trên ngực kẻ thù . Lẽ nào là vết sẹo ngày xưa của đứa Em tôi ?

*

Ngày cuối cùng của cuộc chiến tranh. Chỉ có nước mắt của Anh và của Em. Mẹ cũng khóc. Nhưng mắt mẹ không còn ngấn lệ. Ba mươi năm, nước mắt mẹ cạn rồi.

KHI NÀO NGÓN TAY CON SẼ MỌC LẠI ??

Một người đàn ông nọ đang chuẩn bị bước ra gara để ngắm chiếc xe hơi mới cáu cạnh của mình. Ông sửng sốt khi nhìn thấy đứa con trai 3 tuổi của mình đang cầm búa đập lên thành xe tạo thành những chỗ lõm một cách thích thú.

Ông vội vàng chạy đến, đạp đứa bé văng ra rồi dùng chính cái búa ấy đập nát nhũng ngón tay của đứa bé để trừng phạt nó. Khi người cha nguôi cơn giận, ông vội vàng đưa con trai của mình tới bệnh viện. Và mặc dầu bác sỹ đã hết sức cố gắng để chữa trị những cái xương đã dập nát, cuối cùng họ buộc phải cắt đi những ngón tay nhỏ bé đáng thương đó khỏi bàn tay của cậu bé.

Khi đứa bé tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, nhìn thấy những vết thương trên mình, nó ngây thơ nói:

- Ba ơi, cho con xin lỗi vì chiếc xe. Đoạn nó hỏi - nhưng chừng nào thì những ngón tay của con sẽ mọc lại?

Người cha trở về nhà và trọn đời sống trong ân hận...

...thuờ còn bé...

tưởng khóc là buồn..bây giờ phát hiện :buồn nhất là ko thể khóc được..
cứ trống rỗng & vô hồn..
.....
Lúc bé ! tưởng cười là vui ..nhưng bi giờ nghĩ lại
có những giọt nước mắt còn vui hơn cả những nụ cười..
.....
Lúc bé! tưởng đông bạn là hay..bây giờ mới biết vẫn chỉ có 1 mình mình..
..

Lúc bé!Tưởng cô đơn ở đâu xa lắm..ở 1 chỗ ko người..giờ mới hiểu sự ấm áp thật mong manh. và nỗi cô đơn sao gần gủi thế ..

Lúc bé! tưởng người lớn -lớn lắm .bây giờ mới thấy có những người lớn vẫn chưa là người lớn.....

Category: Truyện ngắn | Added by: admin (09-02-2010)
Views: 961
Total comments: 0
Only registered users can add comments.
[ Sign Up | Log In ]