Home » Articles » Truyện ngắn [ Add new entry ]

ĐÔI MẮT
Anh là một người tốt bụng nhưng trời sinh có gương mặt xấu xí, khó coi. Tuy đã ngoài ba mươi nhưng không ai dám lấy, thế là từ đó anh đâm ra tự ti, ít nói và ít giao tiếp.
Nàng là cô gái mồ côi, bị mù trong một tai nạn xe cộ. Nàng rất đẹp nhưng cuộc sống cơ cực, phải đi bán vé số để kiếm sống, tối về ngủ trong căn nhà mướn ọp ẹp.
Hai người gặp nhau tình cờ khi cô nàng đến nhà anh bán vé số vào một đêm mưa tầm tả. Tôi nghiệp anh mời nàng vào nhà trú mưa, lần đầu tiên anh say sưa nói về mình về cuộc sông và nàng cũng lần đầu tiên nghe được giọng nói ngọt ngào ấm áp của anh. Thế rồi hàng ngày nàng lại đến nhà anh để được nghe anh nói và chàng cũng rất thích được nhìn gương mặt khả ái của nàng. Thế rồi họ yêu nhau hồi nào không biết, và một đám cưới nho nhỏ diễn ra, họ thành vợ thành chồng
Từ khi có nàng cuộc sống anh vỗng thay đổi hẳn, anh nói cười ríu rít, năng hoạt động và nàng cũng yêu đời hẳn ra vì được anh chăm sóc
Thế rồi họ có môt đứa con trai kháu khỉnh, mang vẻ đẹp khả ái của nàng và sự tốt bụng của anh ta.
Trong lần nàng đi sinh đó, sau khi khám cho nàng vị bác sĩ đã xem con mắt nàng và bảo hai vợ chồng, mắt nàng có thể cứu khỏi nếu có một người nào đó chjiu hiến giác mạc cho nàng, và khuyên hai vợ chồng về nhà đợi, khi nào có giác mạc sẽ làm phẩu thuật cho nàng
Một tia hy vọng thắp lên trong lòng người vợ, nàng ao ước đến cái ngày sáng mắt sẽ được nhìn được gương mặt thân yêu của chồng, nàng nghĩ, chắc có lẻ anh rất đẹp trai nên mới tốt bụng đến thế !
Trong khi đó người chồng lại mang những tư tưởng trái ngược hẳn nhau, một mặt muốn nàng được sáng mắt để nàng đở cực khổ trong việc nhà và chăm sóc cho con, mặt khác chàng buồn vì nếu nàng nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình thì ... liệu nàng còn thương mình như hiện nay không?
Thời gian thắm thoát trôi, một năm sau, vị bác sĩ ấy đã gọi chàng đến và báo có một tai nạn giao thông và một cô gái trẻ trước khi qua đời đã đồng ý hiến giác mạc cho bệnh viện và ông ta muốn chàng ngày mai đưa vợ đến làm phẩu thuật, nếu để qua 3 ngày sau thì không ghép được nữa vì giác mạic không thể để lâu.
Cả ngày hôm đó anh như mất hồn, anh đấu tranh tư tửng rất dữ dội, nếu lỡ nàng sáng mắt .. ôi cả trăm lần anh đều không tin tưởng mình và rồi anh đã chần chừ, không dám nói lại sự việc trên cho nàng.
Thế rồi chàng đã thất hẹn, hôm sau chàng lấy cớ công việc cơ quan bận rộn nên đã không đưa nàng đi.
Một ngày trôi qua, rồi ngày thứ hai lại trôi qua, mỗi lần nhìn vợ và biết nàng đang nuôi hy vọng được sáng mắt, chàng lại thấy cái cảm giác tội lỗi với nàng, đêm ấy trời mưa to, chàng không sao ngũ được, cái cảm giác ân hận thúc dục chàng phải cương quyết vì mai là thời hạn cuối. Cuối cùng cái thiện đã thắng và chàng nhất quyết mai sẽ đưa nàng đi phẩu thuật, nhất định là thế rồi sau ra sao thi ra.
Nữa đêm, chợt nghe tiếng con khóc, nàng vội bật dậy, chạy sang phòng con ... thì hỡi ôi, do đêm mưa to, nhà dột nên chàng đã để cái thau hứng nước mưa mà nàng chẳng hay, thế là do vội vả nàng đã trượt thau nứoc và té đập đầu vào cái cạnh bàn... bất tỉnh.
Chàng do suy nghĩ nhiều nên ngũ say, không hay biết gì cả.
Sáng ra, nàng đã không còn nữa rồi. Nàng đã ra đi mang theo niềm ao ước mong manh là được thấy được mặt chồng con, dù là chỉ một lần thôi.
Category: Truyện ngắn | Added by: admin (11-02-2010)
Views: 863
Total comments: 0
Only registered users can add comments.
[ Sign Up | Log In ]